Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

MARY MAGDALENE


                                                                                                 Kinh Thánh : John 20:1-18

Sau khi Chúa Giêsu sống lại từ kẻ chết, Ngài đã tỏ mình ra cho nhiều người. Chúa Giêsu biểu lộ chính Ngài trước tiên cho Mary Magdalene. Chúa nôn nóng thể hiện chính mình Ngài cho Peter bởi vì Peter ở giữa sự yếu đuối, nhưng Ngài đã hăm hở hơn để biểu lộ chính Ngài cho Mary Magdalene. Ngài hăm hở thể hiện chính mình Ngài cho hai môn đệ trên đường về Emmaus bởi vì họ đang trên đường theo hướng sai lầm, nhưng Ngài đã háo hức hơn để biểu lộ chính Ngài cho Mary Magdalene. Ngài háo hức thể hiện chính mình Ngài cho John vì John là người Ngài yêu thương, nhưng Ngài đã háo hức hơn để biểu lộ chính Ngài cho Mary Magdalene. Ngài háo hức thể hiện chính mình Ngài cho Thomas vì Thomas đã không tin sự sống lại của Ngài, nhưng Ngài đã nôn nóng hơn để biểu lộ chính Ngài cho Mary Magdalene. Có những môn đệ khác, những người mà Chúa mong muốn biểu hiện chính mình Ngài. Nhưng Chúa không biểu hiện chính mình Ngài cho họ trước tiên. Ngài thể hiện chính mình Ngài đầu tiên cho Mary Magdalene. Tại sao Chúa biểu hiện chính Ngài cho Mary Magdalene trước khi cho Peter, John, Thomas, các môn đệ khác, và  dân chúng?


Mary Magdalene là người cuối cùng rời khỏi địa điểm thập giá, cô là người đầu tiên đến ngôi mộ. Bên cạnh Mary Magdalene, nhiều người khác đã được cứu. Bên cạnh Mary Magdalene, nhiều người khác đã được Chúa đuổi quỉ ra ngoài. Nhưng chỉ Mary Magdalene đến ngôi mộ rất sớm vào buổi sáng để tìm kiếm Chúa. Không có nghi ngờ rằng cô không hiểu được nhiều điều. Một số người thậm chí có thể nghĩ rằng cô ấy không có tâm trí tốt, nhưng cô đã nhận được phần tốt nhất, một phần mà chúng ta có thể không có. Phần tốt hơn của cô là tình yêu  cô dành cho Chúa. Mọi cơ đốc nhân nên mong muốn và theo đuổi điều này.

Giăng 1:29 nói rằng khi Giăng Baptist thấy Chúa Giêsu đến với ông, ông nói, "Ðây là Chiên Con Đức Chúa Trời, Đấng cất tội lỗi của thế giới!" Giăng Baptist nói điều này khi nhìn thấy Chúa lần đầu tiên. Trong câu 36, John thấy Chúa Giêsu một lần nữa và nói: "Ðây là Chiên Con Đức Chúa Trời!" John đã không nói thêm câu "cất tội lỗi của thế giới" lần thứ hai. Ông đã quên không? Không. Đây là kinh nghiệm của một người được cứu. Khi một người nhìn thấy Chúa lần đầu tiên, anh ấy nghĩ về bản thân mình cũng như Chúa. Ông nghĩ về Chúa là Chiên Con Đức Chúa Trời, Đấng cất tội lỗi của mình. Khi nhìn thấy Chúa lần thứ hai, ông ta quên về mình và chỉ nhìn thấy Chúa. Lần đầu tiên, ông cảm ơn Ngài vì ân sủng Ngài ban cho. Lần thứ hai, ông đến gần với Ngài vì cớ chính Ngài. Phép baptism của chúng ta là sự hiệp thông của chúng ta với Chúa, trong khi việc bẻ bánh là việc chúng ta nhớ về chính Chúa. Trước tiên, chúng ta trở thành tín đồ của Chúa, sau đó chúng ta trở thành người yêu của Ngài. Trước tiên, chúng ta tin tưởng vào công việc của Chúa, sau đó chúng ta được thu hút đến cùng thân vị của Chúa. Nhiều người trong chúng ta chỉ biết sự quý báu của công việc Chúa, nhưng không biết sự quý báu của chính Chúa. Chúng ta chỉ biết ân điển mà chúng ta đã nhận được, nhưng không biết vẻ đáng yêu của Chúa. Sự khác biệt giữa Mary Magdalene và những người khác là cô ấy không chỉ đánh giá cao sự cứu rỗi, cô cũng trân trọng Đấng Cứu Rỗi.

Ồ, nhiều người đã được Chúa đuổi các quỉ ra ngoài, nhưng chỉ Mary Magdalene tìm Chúa. Mặc dù các phụ nữ khác đến tìm kiếm Chúa, một trong những người đầu tiên đến ngôi mộ là Mary Magdalene. Vào ngày đầu tiên trong tuần, vào buổi sáng sớm, trong khi trời vẫn còn tối, cô đến ngôi mộ. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, cô đến tìm kiếm Chúa. Một người anh em đã từng nói đôi điều rất tốt về việc này. Ông nói: "Kể từ khi Chúa Giêsu chết, thế giới trong mắt của Maria đã không còn ra gì, nhưng chỉ là một khoảng trống rỗng!" Cả thế giới không thể thu hút trái tim của Maria, vì Đấng đoạt trái tim cô đã ra đi rồi. Trái tim của Maria là một trái tim hoàn toàn được Chúa chiếm đóng. Trái tim của Maria là một trái tim được Chúa chiếm ngụ. Ôi, trái tim của Mary Magdalene đã được Chúa nắm lấy!

Khi Mary đến ngôi mộ, cô đã nhìn thấy điều gì? Cô đã làm gì? Cô nghĩ: "Chúa yêu dấu của tôi đã chết. Hôm nay tất cả những gì tôi muốn là có một cái nhìn vào thân thể của Ngài." Tuy nhiên, thân thể đã biến mất! Cô chỉ có thể chạy đến Peter và John và nói với họ: " Người ta đã dời Chúa khỏi mộ, chúng ta chẳng biết họ để Ngài tại đâu”. Peter và người môn đệ khác, John, sau đó đi đến ngôi mộ. Họ chạy cùng nhau, và người môn đệ kia chạy nhanh hơn Peter và đến ngôi mộ trước. Khom lưng xuống và nhìn vào, nhìn thấy những khăn lanh; nhưng ông đã không vào. Simon Peter theo sau anh ta, đi vào ngôi mộ, và thấy vải lanh, chiếc khăn tay đã trùm trên đầu của Ngài thì không nằm với các loại khăn lanh, nhưng được gấp lại ở một nơi khác. Sau đó, người môn đệ kia đi vào, nhìn thấy, và tin tưởng. Sau khi hai môn đệ thấy điều này, họ đã làm gì? Kinh Thánh nói, " Đoạn, hai môn đồ trở về nhà mình". Họ vẫn còn có một căn nhà trong thế giới mà họ coi là vật tốt nhất của họ. Họ vẫn còn có một căn nhà. Mặc dù họ đã tìm thấy rằng Chúa không có ở đó, họ không cảm thấy bất cứ điều gì. Họ cảm thấy rằng trở lại nhà riêng của họ là điều quan trọng nhất để làm. Bên cạnh Chúa, họ vẫn có một nơi để đi.

Mary đã làm gì? "Nhưng Mary đứng bên ngoài mộ mà khóc." Cô đã không có nơi nào để đi! Cô không thể ra đi! Từ ngữ "nhưng" sâu sắc biết bao! Mary suy nghĩ trong trái tim cô, "Bạn có một nhà để bạn có thể đi, nhưng tôi không có thể bởi vì Chúa không ở đây. Bạn nghĩ rằng sự biến mất của Chúa là không quan trọng,. Nhưng tôi không thể cảm thấy như vậy. Ai đã đem Ngài đi? Làm thế nào tôi có thể ra đi? " Cô đứng bên ngoài mộ mà khóc. Trong mắt cô, thế giới đã trở thành một khoảng trống! Chúa không có ở đó. Cô có thể làm điều gì khác? Cô không thể làm bất cứ điều gì, nhưng đứng bên ngoài ngôi mộ và khóc. Ôi, trái tim của Mary là trái tim của một góa phụ! Các môn đệ mà đã theo Chúa, đều đã bỏ đi. Các môn đệ đã có một số kiến ​​thức cũng đã ra đi. John, người yêu mến Chúa, đã bỏ đi. Peter, người rất táo bạo, đã bỏ đi. Nhưng Mary, một người phụ nữ đơn giản mà Chúa đã đuổi bảy quỷ ra khỏi cô, đã được Chúa bắt lấy. Cô không có sự bình an. Cô không có sự an ủi. Cô không ra đi. Chúa không có ở đó, tất cả mọi thứ đã kết thúc. Trái tim cô thiếu một cái gì đó. Trái tim cô trống rỗng, do đó, cô chỉ có thể khóc.

"Song Ma-ri đứng ngoài mộ mà khóc, vừa khóc, vừa cúi xuống dòm trong mộ,  thấy hai thiên sứ mặc áo trắng ngồi, một vị đàng đầu, một vị đàng chân, chỗ thi thể Jêsus đã nằm. Hai thiên sứ hỏi: “Đàn bà kia ơi, sao ngươi khóc?” Nàng thưa rằng: “Vì người ta đã dời Chúa tôi đi, không biết để Ngài ở đâu ". Khi Mary thấy các thiên thần, cô không ngạc nhiên cũng không sợ hãi. Tại sao? Trái tim cô đã chỉ hoàn toàn đặt trên một vấn đề " người ta đã dời Chúa tôi đi". Cô không quan tâm đến những thứ khác. Trái tim của cô đơn thuần trong suy nghĩ về Chúa mà ngay cả những biểu hiện của các thiên thần không thể thu hút sự chú ý của cô. Cô không quan tâm đến những gì các thiên thần đã làm. Trái tim cô chỉ dành cho Chúa của mình. Ngay cả các thiên thần không thể khuấy động trái tim cô.

Có lẽ ai đó có thể nghĩ rằng, "John yêu mến Chúa rất nhiều. Nếu tôi chỉ có thể  theo sau ông ta, điều đó sẽ là tuyệt vời. Peter đã được Chúa xử lý rất nhiều. Nếu tôi có thể lắng nghe sự hướng dẫn của ông một lần, sẽ là tuyệt vời. ' Nhưng trái tim của Mary đã không quan tâm đến những điều này. Mặc dù Peter và John đã có mặt, điều đó chưa đủ. Trái tim cô là trái tim của một góa phụ! Bạn có thể nghĩ rằng cô ấy đã được vui mừng khi có thiên thần nói chuyện với cô. Nhưng Mary không cảm thấy bất cứ điều gì. Trong khi những người khác có thể nghĩ rằng các thiên thần đặc biệt và hấp dẫn trong bộ quần áo màu trắng và sáng chói như vậy, Mary chỉ nghĩ về Chúa của mình bị đem đi. Các thiên thần không thể lấp đầy tấm lòng trống rỗng của cô, và cô chỉ có thể khóc. Cô nghĩ, "Chúa đã đi, tôi không có thể được hài lòng nữa! Mặc dù Phi-e-rơ và Giăng ở đây, Chúa đã đi! Tôi không có thể được hài lòng Mặc dù thiên thần ở đây, Chúa không ở đây;! Tôi không có thể được thỏa mãn."

Các thiên thần hỏi cô, " Đàn bà kia ơi, sao ngươi khóc?”. Cô nói, " Vì người ta đã dời Chúa tôi đi, không biết để Ngài ở đâu”. " Cô nghĩ rằng mặc dù Chúa đã chết, thi thể của Ngài vẫn còn quý giá. Điều đã không được tỏ ra với cô là Chúa đã sống lại. Trong Ma-thi-ơ Chúa nói với các môn đệ bốn lần rằng Ngài sẽ được sống lại vào ngày thứ ba sau khi Ngài qua đời (Ma-thi-ơ 16:21; 17:23; 20:19; 26:32). Nhưng cô không biết bất cứ điều gì về việc này. Vào ngày hôm đó, cô không có hy vọng. Thật sẽ đủ tốt nếu cô chỉ có thể thấy thi thể của Chúa. Mặc dù cô rất dốt nát, tính đơn thuần của cô trong việc mong muốn thấy Chúa khiến Chúa tiết lộ chính mình Ngài cho cô.

Lý do Chúa bày tỏ chính mình Ngài ra cho Mary là để làm thỏa mãn một tấm lòng đói khát  Ngài. Peter và John đã trở lại nhà riêng của họ. Chúa đã không đi tìm kiếm họ. Nhưng ở đây có một tấm lòng duy nhất và hoàn toàn vì Ngài. Do đó, Chúa cần tìm cô. Thưa các anh chị em, không quan trọng nhiều nếu chúng ta có ít kiến ​​thức. Điều quan trọng là chúng ta có một trái tim có thể thúc đẩy Chúa tìm đến chúng ta. Đây là điều quý giá nhất.

"Vừa nói xong, nàng xây lại thấy Jêsus đứng đó, nhưng chẳng biết ấy là Jêsus.  Jêsus hỏi nàng rằng: “Đàn bà kia ơi, sao ngươi khóc? Ngươi tìm ai?” Nàng ngờ rằng đó là kẻ làm vườn, bèn nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Ngài đi, xin nói cho tôi ông để Ngài ở đâu, thì tôi sẽ dời Ngài đi.”. “Cô nhìn thấy Chúa Giêsu, nhưng cô nghĩ Ông là người làm vườn”. Chúa hỏi cô là cô tìm kiếm người nào. Cô nói, "Thưa ông, nếu ông đã đem Ngài đi." Cô quên nói cô đã tìm kiếm Chúa. Cô đang tìm kiếm Giêsu người Nazareth. Cô chỉ nói, "Ngài." Trong mắt của  Mary, chỉ có một "Ngài" trên thế giới. Trong trái tim của Mary, cô giả định tất cả mọi người đều biết ai là "Ngài". Mary giả định tất cả mọi người nên nhận ra “Ngài”. Mary không quan tâm đến bất cứ ai nhưng chỉ có một "Ngài." Đây là trái tim của Mary.

Trong bài ca Solomon 1:2, bắt đầu câu đầu tiên nói, “Nguyện người hôn tôi bằng cái hôn của miệng người". Đây là những lời của Shulamite ao ước Solomon. Đấng mà tấm lòng Mary ao ước là "Ngài". Những gì cô ấy nói bằng miệng của cô cũng là "Ngài." Trong trái tim và miệng cô chỉ có “Ngài". Nếu có "Ngài", cô đầy đủ. Chúng ta cũng có đầy đủ khi chỉ có "Ngài" trong trái tim của chúng ta. Không quan trọng nếu chúng ta thiếu kiến ​​thức thuộc linh. Thật đầy đủ để có "Ngài". Không cần thiết để có thêm kiến ​​thức, những gì chúng ta cần là một trái tim hoàn toàn cho Ngài.

"Thưa ông, nếu ông đã đem Ngài đi, xin nói cho tôi ông để Ngài ở đâu, thì tôi sẽ dời Ngài đi”. Mary là loại người gì? Cô ấy là một người phụ nữ. Chúng ta không biết liệu cô ấy yếu hoặc thể chất mạnh mẽ, nhưng chúng ta biết rằng tấm lòng cô muốn tiếp lấy Ngài. Cô đã không xem xét liệu sức mạnh của mình có đủ lớn hay không. Cô đã không xem xét khoảng đường xa cách. Cô chỉ cho rằng cô muốn tiếp lấy Ngài. Tình yêu không biết ý nghĩa của sự "khó khăn". Điều tuyệt vời nhất trên thế giới là  hiện diện của tình yêu làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì. Cô chỉ muốn biết nơi những người khác đã đưa Ngài đến. Sau đó, cô sẽ đi tiếp lấy Ngài. Đây là tấm lòng của Mary.

Trong tình trạng này, Chúa đã phải khải thị chính mình Ngài cho cô ấy. Chúa không thể để cô ấy khóc nữa. Chúa không có thể đi tìm Peter và John trước tiên, Ngài cũng không có thể đi tìm hai môn đệ trên đường về Emmaus. Ngài cũng không thể đi tìm Thomas. Trước hết, Chúa phải lấp đầy một tấm lòng đói khát Ngài. Chúa phải thể hiện chính Ngài cho Mary trước nhất. Chúa đã biểu lộ chính mình Ngài cho cô ấy như thế nào? " Jêsus nói rằng: “Ma-ri ơi!” Ma-ri bèn xây lại, nói bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng: “Ra-bu-ni!” (nghĩa là thầy)". Chúng ta đã nghe Chúa nói "Mary" với giọng nói như vậy chưa? Vào lúc bạn cầu nguyện, trong căn phòng của bạn, nếu bạn nghe thấy giọng nói này nói, "Mary", điều đó sẽ là đầy đủ. Khi Chúa nói, "Mary". Mary nhận biết Ngài. Đây là một sự mặc khải. Khi Chúa nói, là đủ. Khi mục tử gọi chiên của mình, đôi mắt cừu của ông được mở ra. Khi Mary nghe thấy giọng nói của Chúa, cô biết rằng đó không phải là người làm vườn nhưng là Thầy. Cô không cần phải khóc nữa. Một khi Chúa tỏ mình ra cho chúng ta, không cần phải nói thêm bất cứ điều gì. Chúa chỉ nói "Mary" một lần, và ngay lập tức cô nhận ra rằng đó là Chúa. Anh chị em ơi, chúng ta có nhận ra tiếng nói của Chúa không?

Có một anh em, người quen biết một gia đình có một người mẹ và con trai bà. Mỗi tối người con trai cỡi chiếc xe đạp về nhà. Khi anh đi gần đến nhà, anh luôn luôn huýt sáo. Mẹ anh luôn luôn biết khi con trai của bà đã về. Một ngày kia người anh em nầy đang nói chuyện với bà mẹ trong nhà của bà . Khi anh chuẩn bị ra đi, bà yêu cầu anh ở lại bởi vì con trai của bà sẽ sớm về tới nhà. Anh hỏi làm thế nào bác biết, và bà trả lời rằng bà đã nghe những âm thanh của con trai mình đang huýt sáo.Với những người khác âm thanh này không có ý nghĩa gì, nhưng với mẹ của người con trai, nó có ý nghĩa đặc biệt. Chúa phán: "Mary". Những người khác có thể không cảm thấy bất cứ điều gì, nhưng Mary nhận ra giọng nói này. Một khi cô nghe thấy nó, cô nhận ra rằng đó là Chúa.

Sau đó, " Jêsus phán rằng: “Chớ rờ đến Ta, vì Ta chưa lên cùng Cha; nhưng hãy đi đến cùng anh em Ta mà nói với họ rằng: 'Ta lên cùng Cha Ta, cũng là Cha các ngươi, cùng Đức Chúa Trời Ta, cũng là Đức Chúa Trời các ngươi”. Trong Ma-thi-ơ 28, bởi vì những người phụ nữ đã được thờ phượng Ngài, Chúa cho phép họ chạm vào Ngài. Ở đây, Chúa đã không cho phép Mary chạm vào Ngài. Điều này có nghĩa là gì? Mary đã có một khát vọng mạnh mẽ là nắm giữ Chúa trên trái đất. Cô muốn bắt Ngài và không để cho Ngài đi. Nhưng những gì Chúa đã nhận được trên trái đất là không có gì nhiều hơn mão gai, thập tự giá, và ngôi mộ. Bây giờ Chúa muốn lên trời, Chúa đến nơi " Cha Ta, cũng là Cha các ngươi, cùng Đức Chúa Trời Ta, cũng là Đức Chúa Trời các ngươi". Đây là lý do tại sao Ngài nói với Mary, " Chớ rờ đến Ta".

Đừng giữ Ngài trên trái đất. Chúa không chỉ sống lại, nhưng Ngài cũng lên cao, trở thành Đầu của nhân loại mới và là đại diện của con người. Con người đã không bao giờ được ở trên trời. Bởi sự thăng thiên của Chúa Giê-su, người đầu tiên đã đến đó. Bây giờ, những ai tin vào Ngài cũng sẽ đi đến đó. Hê-bơ-rơ 2:9-10 nói, " Nhưng chúng ta thấy Jêsus, là Đấng chịu làm thấp kém thiên sứ một ít, vì đã chịu khổ sở của sự chết, nên được đội mão miện vinh hiển tôn trọng, hầu cho bởi ân điển của Đức Chúa Trời mà Ngài vì mọi người phải nếm sự chết.

 Bởi chưng Đấng mà muôn vật vốn vì Ngài và bởi Ngài, đã muốn đem nhiều con đến sự vinh hiển... ". Bởi vì sự đau khổ của cái chết, Chúa đã nhận được vinh quang và danh dự, và nhiều con trai cũng sẽ được đưa vào vinh quang. Chúa đã đi. Các môn đệ cũng sẽ sớm đi. Sau sự sống lại, các môn đệ được Chúa gọi là anh em lần đầu tiên. Nói cách khác, Chúa là Con đầu lòng, và chúng ta là nhiều con trai. Chúa đã phục sinh và lên trời. Cha của Ngài cũng là Cha của chúng ta, Đức Chúa Trời của Ngài cũng là Đức Chúa Trời của chúng ta. Vì vậy, Chúa nói với Mary, " hãy đi đến cùng anh em Ta mà nói với họ rằng: 'Ta lên cùng Cha Ta, cũng là Cha các ngươi, cùng Đức Chúa Trời Ta, cũng là Đức Chúa Trời các ngươi”.

Bây giờ Mary đã phải nói những gì khác? Cô không có gì để nói thêm. Cô đã có đầy đủ. Cô thực sự có đủ. Vì vậy, Maria trở về. Bây giờ cô có thể trở lại. Anh chị em ơi, nếu bạn thiếu sự mặc khải nầy, nếu bạn không thấy Chúa và đã không nghe lời của Chúa, bạn có thể đổ lỗi cho Chúa không? Không. Bạn không thể đổ lỗi cho Chúa, bởi vì bạn không có sự đói khát như Mary. Xin vui lòng tự hỏi mình nếu bạn đã mong mỏi Chúa cách sâu xa. Bạn có mong mỏi Con Đức Chúa Trời từ đáy lòng không? Bạn có biết rằng trái tim của Chúa sẽ không bao giờ bị xúc động bởi thứ hạng của bạn hoặc bởi danh tiếng của bạn? Nhưng nếu bạn thực sự vì Chúa, ngay cả trong một thời gian ngắn, trái tim của Ngài sẽ được xúc động! Đức Chúa Trời có thể tạo ra trong bạn một khát vọng đến nỗi bạn sẽ mong ước Con Đức Chúa Trời và yêu mến Ngài tận tình cùng duy nhất.
Watchman Nee