Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

TÍNH CÁCH CẤP BÁCH CỦA CHỨC NHIỆM THỦ LÃNH THUỘC LINH MỚI MẺ



Một số người đã viết về anh Macarius kỉnh kiền của thành Optino rằng các lời khuyên nhủ thuộc linh của anh đã có ích lợi.
Macarius đã viết lại: “Không phải vậy đâu, chỉ các lỗi lầm thuộc về tôi, mọi lời khuyên tốt đẹp là lời khuyên của Linh Đức Chúa Trời; tôi đã tình cờ nghe được lời khuyên của Ngài nên tôi đã truyền lại, chớ không bóp méo gì cả”.

Tại đây có một bài học tuyệt mỹ mà chúng ta đừng bỏ qua. Đây là sự khiêm tốn của người Đức Chúa Trời. Chỉ các lỗi lầm thuộc về tôi. Anh đã tin quả quyết rằng các nỗ lực của anh chỉ phát sinh các lỗi lầm, còn bất cứ điều gì tốt lành trong lời khuyên của anh đều phải là công tác của Đức Thánh Linh đang vận hảnh bên trong anh. Hẳn nhiên điều này khác biệt với xung lực bất ngờ của hành động tự làm giảm giá, mà kẻ kiêu ngạo hơn hết của loài người cảm thấy, đúng ra đó là một niềm xác tính cố định trong anh, một loại xác tín giúp định hướng cả cuộc đời anh. Chức vụ lâu dài và khiêm nhường của anh, vốn đã mang lại sự trợ lực thuộc linh cho rất nhiều người minh chứng cho điều này.
Nhưng trong ngày này các nhân phẩm lấp lánh lại tiếp tục công tác Chúa theo các phương pháp giải trí của thế giới, không giống con người Đức Chúa Trời này là người giấu nhân phẩm mình và nhấn mạnh vào sự vận hành của Đức Chúa Trời ở bên trong. Theo sự tin tưởng của chúng tôi, phong trào Tin Lành sẽ tiếp tục trôi giạt càng lúc càng xa dần khỏi địa vị Tân ước trừ khi các lãnh tụ của họ lìa bỏ địa vị của người tôn giáo nổi danh tân thời hầu trở nên vị thánh đồ tự xóa bỏ chính mình, không cần lời khen, không tìm kiếm địa vị, chỉ sung sướng khi vinh quang được qui hướng cho Đức Chúa Trời và chính mình bị quên lãng.
Mãi đến khi các con người đó lại trở về với chức nhiệm lãnh đạo thuộc linh, chúng ta có thể trông chờ một sự suy thoái tiệm tiến trong tính chất của Cơ đốc giáo bình dân từ năm này qua năm khác đang khi chúng ta tiến đến thời điểm mà Đức Thánh Linh đau buồn sẽ lìa bỏ chúng ta như vinh quang đã rời khỏi đền thờ và chúng ta bơ vơ như Giêruslem mà đã bị Đức Chúa Trời phế bỏ tiếp sau sự đóng đinh. Dù có mọi nỗ lực làm sai lạc giáo lý hầu minh chứng rằng Linh sẽ không lìa bỏ dân tôn giáo, nhưng văn kiện bày tỏ cách minh bạch rằng Ngài đã từng làm như vậy nhiều lần rồi. Trong quá khứ Ngài đã từng từ bỏ một số tập thể khi họ đã đi quá xa, không còn hi vọng khôi phục được.
Có một nghi vấn khác là phong trào Tin Lành đã có phạm tội quá lâu và đã tẻ tách Đức Chúa Trời quá xa nên không thể trở lại tình trạng thánh thiện thuộc linh chăng? Cá nhân tôi không tin rằng bây giờ họ hối cải là quá trễ. Nếu các cơ đốc nhân ngày nay muốn khước từ quyền thủ lãnh tà ác và lại tìm kiếm Đức Chúa Trời bằng sự hối cải và nước mắt chân thật. Chữ nếu là một nan đề lớn. Họ muốn chăng? Hay họ đã quá thỏa mãn với sự vui đùa và tư tưởng bông lông của tôn giáo mình đến nỗi không còn nhận biết sự tẻ tách đáng buồn của họ đối với đức tin Tân ước nữa! Nếu điều sau đúng, khi ấy còn gì cả trừ ra sự thẩm phán.
Ma quỉ thông thạo việc lừa đảo. Hắn biết rõ làm sao đánh lạc hướng sự chú tâm của Cơ đốc nhân cầu nguyện đối với sự quỉ quyệt của hắn nhưng tấn công cách ghê gớm vào điều gì hiển nhiên hơn và kém tổn hại hơn. Rồi trong khi dân của Chúa họp lại cách phấn khởi tại một cửa cổng, hắn yên lặng bước vào bằng cửa khác. Vì không nhận ra hắn nên họ sớm phỏng theo các đường lối của hắn và gọi đó là sự tiến bộ.
Trong phần tư của thế kỷ này chúng ta đã thực sự thấy một sự dời đổi chủ yếu trong các niềm tin và các sự thực hành của giáo hội Tin Lành, khoác lên áo choàng của sự chính thống nhiệt thành. Cầm Kinh Thánh trên tay, các nhà tôn giáo này họp lại, điều động các “phụng vụ” của họ cách rất thế tục, ngoại đạo, đến nỗi khó phân biệt họ với các cuộc trình diễn nhạc kịch cổ truyền của những thời trước. Một giảng sư hay cây viết nào dám thách thức sự phản đạo này, người đó rước lấy sự chế nhạo và nói xấu từ mọi phía.
Hi vọng duy nhất của chúng tôi là sức ép thuộc linh đổi mới đó sẽ được các con người tự xóa bỏ và can đảm vận dụng cách gia tăng, đó là các con người không khao khát gì trừ ra vinh quang của Đức Chúa Trời và sự thanh khiết của Hội thánh. Nguyện Đức Chúa Trời sai nhiều người trong số đó đến cùng chúng ta. Họ muộn quá rồi.
A.W.Tozer