Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

ĐÔI CÁNH CHIM ƯNG

"Như phụng hoàng khuấy động tổ mình,

Bay lượn trên bầy con của mình,

Dang rộng đôi cánh của nó ra đở chúng lên,

Rồi cõng chúng trên đôi cánh của nó,

Vì vậy,
ch một mình Chúa đã dẫn dắt dân Ngài  "(Phục. 32:11,12)


Tâm trí của Chúa về dân của Ngài là hầu họ sẽđôi cánh, đôi cánh có thể đối phó với các yếu tố và làm chủ được chúng. Ngài hoàn toàn không thích họ cứ duy trì tình trạng không thích nghi trong các tổ mềm mại, êm ám, được cho ăn, và phụ thuộc vào những gì xuất phát từ tình trạng không có sự vận dụng của riêng họ.

1. Trong khi
đó, có một điều vẫn còn hoàn toàn đúng sự thật "trong tôi, có nghĩa là trong xác thịt của tôi,  không có điều tốt nào” (Rô. 7:18), và "ngoài Ta, các ngươi có thể làm gì được" (Giăng 15: 5b“, tất cả lời đó có nghĩa: có tình trạng hoàn toàn bất năng của con người theo bản chất khi mong sản sinh hay thành đạt  được bất cứ điều gì làm hài lòng Đức Chúa Trời.  Điều đó cũng đúng là bởi sự tân sinh, chúng ta thừa hưởng một loạt các quan năng, khả năng, và tiềm năng thuộc linh mới mẻ. Điều đó được truyền đạt bởi công việc này của Thánh Linh  Đức Chúa Trời, do đó có một số điều thuộc linh cố hữu, mặc dù vào lúc đầu tiên, phần lớn chúng là năng lực và khả năng tiềm ẩn cách lớn lao, như trong giai đoạn ấu thơ. Những tiềm năng vốn có nầy phải được phát triển, và ở đây bắt đầu kỷ luật liên quan đến chúng ta trong tất cả những cuộc đấu tranh, xung đột và các sự bối rối của tâm hồn đã đánh dấu, về một mặt của đời sống của mỗi một trong mọi người đã từng đến chỗ có được sự đụng chạm thực sự với Đức Chúa Trời. Xem Hê-bơ-rơ 5:12-14.

2. Sự phát triển các quan năng, năng lực nầy sẽ diễn ra trong một lĩnh vực liên hệ các tai biếnsự chết, nhưng tất cả đều vì Chúa. Khoảng rộng của sự trống rỗng đó, vực thẳm đó, mà chắc chắn các phụng hoàng con hoặc bị  phượng hoàng mẹ ném hoặc ép buộc nó rơi vào vực thẳm, cách xa mẹ , vào lĩnh vực bị hủy hoạilà chỗ có sự cuối cùng của chúng. Không có nghi ngờ về điều đó, để lìa bỏ tất cả các điên rồ cứng cỏi (đôi khi bị đặt tên sai đức tin) trên một phần của chúng ta sang một bên, những đường lối đòi hỏi thần thượng  thường là những người mà dự phần làm hủy hoại chúng tôi cách hoàn toàn, trái với ý muốn của chính chúng ta. Paul có thể nói về việc thường mang “sự chết", và có “án tử hình trong mình" (2 Cor.1:9). Tuy nhiên, như các phụng hoàng con, thông qua nhiều cái có thể nói là sự can thiệp vào phút cuối cùng, từ sự quan tâm yêu thương của mẹ, chúng biết được những gì là đường lối kỳ lạ của tình yêu, nhằm mục đích dạy dỗ, chúng dần dần biến những cái tưởng là hủy hoại chúng, trở thành tôi tớ của chúng. Cánh của chúng trở nên thành thạobiết cách sử dụng không khí, gió, bão, và khiến những thứ đó phục vụ mục đích của chúng.

"Những
hoạn nạn xảy đến cho chúng tôi....... đè nén quá chừng......Ngài sẽ giải cứu chúng tôi nữa” (2 Cor. 1:8-10”.

Vì vậy, Chúa sẽ dạy cho chúng ta, và đưa chúng ta đến một trạng thái t
huộc linh, đến nỗi những hoạt động của kẻ xấu xa và Sa-tan được nắm giữ và làm cho chúng phục vụ các cứu cánh thuộc linh. Phaolô nói "tất cả mọi thứ là của anh em" (1 Cor. 3:21), và trong danh mục đó có bao gồm "sự chết". "Sự chết là của bạn", mà theo đó, phù hợp với những điều khác được đề cập, ông chỉ có thể có ngụ ýsự chết là đầy tớ của chúng ta, không phải là bạo chúa của chúng ta. Không có gì có thể là một kẻ thù hơn cái chết, nhưng nó có thể được thực hiện để phục vụ lợi ích rất lớn. Nó phụ thuộc vào cách chúng ta xem và xử lý nó.

3. Trong
sự đào tạo chúng ta làm chủ các yếu tố, chúng ta học được một bài học trong số nhiều điều. Đó là, ở đây sự quan phòng và tình yêu thần thượng mà can thiệp khi mọi thứ đã vượt ra bên ngoài một điểm nhất định. Thực tế là nhiều lần, chúng ta nghĩ rằng giờ cuối cùng đã đến; bây giờ, lâu về sau, chúng ta đã thoát ra ngoài hoặc gục ngã. Chúng tôi đã thấy không có gì vượt quá sức và "tuyệt vọng của cuộc sống" (2 Cor. 1:8). Tuy nhiên, nói cách bình đẳng, thực tế là chúng ta đã chưa gục ngã, và vẫn còn tiến lên. Sự phục sinh đã diễn ra nhiều lần. Chúng ai không biết nó như thế nào, nhưng chúng ta còn hiện hữu ở đây, và sau nhiều năm mà trong đó không ít một số kinh nghiệm v các thảm họa sắp xảy ra đã thuộc về chúng ta. Vâng, Ngài đã giăng rộng đôi cánh của Ngài dưới chúng ta và mang chúng ta một lần nữa, và Ngài " đã giải thoát chúng ta .... đương giải cứu  .... cũng sẽ giải cứu chúng ta nữa''


4.
Tất cả những gì về điều đó? Vâng, đó là để phát triển năng lực và uy thế trong chúng ta và làm cho chúng ta trách nhiệm thuộc linh, đủ khả năng, và có sự đảm bảo, nhưng trong quá trình đó, Chúa đang tìm kiếm cách thành lập trong chúng ta, một lượng đức tin về sự khôn ngoan thần thượng của Ngài. Những kinh nghiệm đáng sợ thực sự có nghĩa để phát sinh lời thú nhận của chúng ta rằng Chúa biết những gì Ngài vẫn làm và đã làm điều duy nhất mà theo đó, bất kể chúng ta có chất vấn và nghi ngờ đến đâu, kết cuộc Ngài có thể đạt được. Vì vậy chúng ta đến chỗ biết rằng sự khôn ngoan nằm trong huyền nhiệm được phủ kín.

5. 
Lời cuối cùng là sự giáo dục này có tính tiệm tiến. Theo sự khôn ngoan, đại bàng mẹ biết khi nào cần có thời gian nghỉ ngơi cho con nó. Chúa không kém khôn ngoan hơn, và Ngài mở rộng sự đào tạo của chúng tôi qua một quá trình mở rộng và tốt nghiệp. Những người mới bắt đầu không thể chịu đựng thêm về những gì mà những người đã đi xa hơn đã trải qua, khi được kêu gọi đến chỗ chấp nhận, và điều đó sẽ giá trị hi sinh Chúa, để cho chúng ta quay trở lại với điều kiện dễ dàng hơn ở các giai đoạn trước đó.
T.A.S.